THƯƠNG BẤY THÁNG NĂM
Thương bấy tháng năm đời dễ nên đời
Mọi nhòa nhạt, thôi dần quan trọng
Lòng đố kỵ, ác độc, gian tham sống động
Hội chứng thế thời kinh hãi hằng quen
Cao tót vời cao, hèn cực sự hèn
Bày mặt thế gian nan y tứ chứng
Cái mất được thung lũng đời chịu đựng
Phẩm giá nào, cốt cách nhôm nham
Đâu nữa cao nhân, đâu nữa phàm nhân
Đâu lý tưởng, đâu trí nhân vô lượng
Nhân quả hiển thần, thừa dư tưởng tượng
Cao thấp giá đời mất dạng mù tăm
Hiện diện đời càng nữa xa xăm
Vô tăm tích, đâu giá đời cao giá
Đau nỗi chính nhân chung chi thóa mạ
Thương khó tháng năm đời biết nên đời.
LẠI MỘT THU SANG
Sống bấy nhiêu năm biết đời mình quá cũ
Khôn sự này lại vẫn dại điều kia
Dễ mủi lòng, mơ đêm khi khóc
Tự thương mình ngày tháng lên rêu
Cả một đời chẳng rõ đến đâu
Cực nhọc lắm đủ ngày đêm bải hoải
Biết trầm luân vẫn thiết tha mê mải
Lòng lúc buồn man mác bơ xơ
Lệ lúc trào cám bút trước dòng thơ
Ngơ ngẩn hỡi đời biết về đâu nữa
Giọt mưa mái hiên, lạnh lùa khe cửa
Xao xác lòng cô tịch canh khuya
Lại một thu sang thêm nữa hồ mơ
Đủ nóng lạnh một đời hơi hướng cũ
Đều tình ái, tình yêu buồn gương mặt rủ
Mọi sự buông xuôi, ruồi đậu mép chẳng buồn xua
DỘI SÓNG
Thảng thốt hơi thu hun hút ngày đi
Giục gió lòng chừng đang hối hả
Trầy xước con tim chạm vào buốt giá
Khó cầm lòng, càng nhớ thương thêm
Anh trót đau em, anh tự đau thêm
Khúc tình lỡ không thôi réo rắt
Vẫn gặp mặt mà là cách mặt
Mối tình ta, có lại là không
Đã trong tim giông bão ngỡ cuồng
Hai nửa tinh cầu nghẹn ngào ngắc ngứ
Nặng trịu tình si, đau lòng duyên lỡ
Hai nửa âm dương ngậm đắng nửa vòng
Ta và em lòng bắt quyện lòng
Như thể thần giao tự thân xác quyết
Ôm mối tình không, nhức lòng vết xước
Ngó phương em lòng dội sóng lòng!
HẸN
Hơi xuân mùa hè lay đất thức
Giọt lạnh so se giục nảy chồi
Chưa chớm mà lòng như đã bén
Sóng sánh màu giêng bắt màu trời
Những mối tình thơ mơ dệt mộng
Bồi hồi mọc cánh trước mưa sương
Kìa ai ánh mắt đưa duyên khẽ gọi
Rõ hạt mi sương đính vị hương
Khát xuân em dậy chờ phát tiết
Hoa cỏ dường như cũng bồn chồn dang tỏa
Xuân em nào phải chi của riêng em
Dung lấy lòng cùng với cô đơn
XÓC CÁI
Voọc áo cơm muôn nỗi bất khả từ
Buộc con người trong lồng trời bi lụy
Hỏa mù chính tà, yếu hèn ra hữu lý
Đổ tội ra công đắc sách hưng gia
Một kiếp người trải đủ phong ba
Khó tường tỏ bằng khéo khôn quyền biến
Phải trái, tội công lấy vũ uy lấp liếm
Biến thái mặc nhiên xóc cái công quyền
Áp lực búa xua mù tỏa viễn miên
Khó nhận chân định hình kiếp sống
Đâu giá trị, đâu mục đích đời, truyền thống
Mượn ước đục thả câu, tha hóa, tha nhân
Đốt cháy quỹ đời khó tỏ chữ tâm
Thật giả, ngay gian, biến thiên muôn mặt
Khó lượng dại khôn, chính tà cốt cách
Thả nổi buông xuôi chẳng rõ chi đời
NHỌC NHẰN CHÌM NỔI
Biết đất trời luôn rộng mà xa
Rộng với người này, hẹp với người kia số phận
Khát vọng trường tồn cẩn vào đời, vào thơ bất tận
Sính nghiệp dở hay lận đận việc ông Giời
Nào khác ong kiến tất tả một đời
Để ăn để sống, tồn sinh kiếp non
Nào có đua tranh mà tranh giành ghê gớm
Kiếp người sau trước vẫn lắm phong ba
Phật tính chí tôn, tử tế dư ba
Đạo nghĩa thiện tâm hương lòng soi lối
Lấp mặt áo cơm, lợi danh bấp bổi
Nào mấy là danh, nào phận, bào hao
Tự trọng đâu? Danh lợi tầm phảo
Ngỡ phấn thổ mà nhọc nhằn chìm nổi
Dài mãi oán cừu, phúc phần chới với
Nào khác loài thiêu thân nhào ánh đèn lòa..