KHÚC MƯA
Nỗi cô đơn của cây không nói về lẽ ấy
người thanh tân tìm đến từ tiếng vọng
lá vắng ngày xuân
những sắc áo xanh lên khoảng trống
vết sương mở mênh mông
Thao trường chìm trong mưa mới
loạt bắn ấy hình dung đã kịp
quân phục ướt rồi người đâu có vội
nằm lại lâu hơn để nghe lời đất
lòng cỏ này đã mềm trong mưa
Ai thì thầm điều chi trong đội hình im phắc
vời xa kia bỗng gần
khoảng không hát lời
dấu chân vẫn rạo rực trong mưa
lắng đọng này là thanh âm trẻ nhất
Ta đã hiểu nhiều hơn đường thẳng nối từ ngàn mắt
mưa rơi xuống để trong
ký ức âm thầm trở dậy
điểm cao ngày ấy còn nguyên màu đất
thao trường sáng nay áo cũ tìm về
cây đã thấy mình lạ
Biết ơn mưa đã cho người cơn cớ ở lại
cuối bãi bờ xanh những giấc mơ
giới hạn này đi qua
bức họa thao trường người vẽ
câu chuyện ta kể
say mê khởi cùng.
THÁNG BA BIÊN ẢI
Người chọn hoang sơ làm nơi nương tựa
phía rừng xanh cơn mưa ướt lời bí mật
mây tháng ba chất đầy bản vắng
rặng hoa buồn trổ cùng mùa xuân
khoảng trời ấy vời vợi
điều hiện hữu làm niềm tin
núi hiểu mình bằng khói
đường biên chim trắng bay về
ai vẽ điều gì trong mênh mông kia
ký ức nhuốm đầy sắc đỏ
gió cao gọi ngày chưa lạc
thác sâu gội mùa
lúa miền xuôi đã xanh màu ước vọng
căn nhà còn cánh cửa chưa khép
cuộc đối thoại không lằn ranh
những mong manh thắt chặt ý nghĩ
giấc mơ chọn người
sơn nữ cười trước nắng dọc biên cương
tháng ba
biên ải xanh hơn độ ấy
bản vắng tình tự mây trời
xuân mãi còn mùi hương núi…
NGHĨ VỀ NHỮNG NGÀY CUỐI
Những lời giảng cũng mở hoài nghi
hành lang bốn mùa giấc mơ chạm vào nhau ồn ã
lối này không trả cho người nét hồn nhiên một thuở
bông hoa giấy vừa nở
ngẩn ngơ trước những chuyện trò
Cứ nghĩ mãi về con đò
ta đã sang ngang để bây giờ nhìn kĩ
vì sao cánh cửa thinh buồn
những chân thực xa hơn lời giảng
mảnh giấy mải miết viết lên hành trình
có chứng nhân được bao lí lẽ trên kia
Con sông mùa thu biết rõ
thảm cỏ nào cũng mang ơn dấu giày
người vẫy tay không phải chào ban mai đến muộn
cánh chuồn bay báo hiệu tháng ngày
ai đã say trên bến bờ tẻ nhạt
Vạt sân này nơi sẽ đón ta đi
giảng đường lặng im có ăn năn điều gì
Chỉ còn những bông hoa ở lại
và tầng không muôn ánh mắt ngắm nhìn
cầu thang mỏi mòn dáng người nhiều vẻ
trẻ một thời cũng đã phần đây
trời che ta đến cùng mọi đám mây
Đầy rồi muôn nỗi chuyện trò
phía tin thấp thoáng một cánh rừng.
CHIỀU ẤY
Ô cửa ấy những buổi chiều vẫn ghé
vòm lá phủ lãng quên
người đi tìm điều đã rụng
gặp hoa trắng khởi lời
âm u này mùa từng soạn sửa
nước hồ xanh thuở mắt sâu
Ta gọi chiều
chiều thưa bằng âm thanh lá
những ngôi nhà mở rộng định nghĩa của mình
dáng cây đỏ gửi người chút lửa
ấm không đành nên chỉ giữ làm tin
Con đường ấy không còn ngăn cách
tiếng thở dẫn lối vào nhau
người còn mơ điều gì xa ngái
bờ vai này nắng đã tàn lâu
còn bóng cây cầu
ta sẽ về đâu
đỉnh mây kia chiếu phía còn lại
Tấm vải tự thêu lên mình những đường lạ
khoác vào ngày vẹn nguyên
lau lách ấy đủ cho người hoang dại
giờ sâu trong nhiều sắc trắng
riêng điều muôn thuở biếc xanh
Chiều ấy không trở về
người đi lạc những đam mê
gương mặt hoa lưu mãi bóng hồ.
THỔ LỘ GỐM
Những hòn đất rời đi từ cánh đồng độ ấy
đốm lửa gọi nhau tình tự
mật ngữ tháng chạp in vào thân gốm
chiều hôm khói tỏa
mưa phùn ướt chuyện cũ
Trong mưa gốm thầm nhắc điều gì
ý nghĩ nhiều nên lòng gốm sâu thẳm
qua mấy mùa men vẫn chưa phai
ánh mắt ai dài hơn một con đường
bên gốm
bông đào trổ từ những lời thổ lộ
Căn phòng nhỏ vỗ về dáng gốm
vết nứt trong gió trả những điều lành lặn
mặt bàn gỗ nâu màu ăn năn
gốm bình thản không lời
cuối chạp ai làm rơi
một mẩu khăn thầm kín
Người về bên gốm hãy dốc cạn mình
sự thành thực là loài hoa đẹp mùa xuân
gốm lắng nghe
hơi thở chạm vào men đất
tháng năm hoan ca lời tái sinh
Những bông hoa trở về với bình
gốm lặng im nhìn sắc màu đỏ mới
bầu trời ngoài kia ấm dần
đất đỏ thao thức bàn tay.
T.V.H