Họ và ta
họ đã tạc phận mình vào gỗ rồi em
kể cả tiếng chim cuối cùng dưới vòm trời này cũng không hót
chúng ta sẽ nắm tay nhau và đi
bằng dự cảm
họ đã sống và chết ở nơi này
tiếng tù và lẽo đẽo hồn jrai
tiếng tù và xuống núi
tôi rời biển
liệu có khác nhau không
họ tạc phận mình vào gỗ
gỗ ngàn năm câm nín
chỉ xanh
em tạc tôi vào tóc
tóc đêm nào cũng mọc
để bạc
tôi sẽ hát mà
những giấc mơ tròn méo ở nơi này
sao ta không là gỗ đá
đẽo mình để ghi
sao ta không là tiếng tù và
nhảy vào lửa
bếp đêm nay mẹ nhúm cũng khác xưa
không còn que cời nào để cháy
và nếu anh cháy hết đoạn thở còn lại
lấy gì thắp sáng nhau
họ đã tạc phận mình vào gỗ, rồi em
ta tạc nhau vào gì
để thở
Có
có đêm ta hoàn toàn không ngủ
hồn những người việt ở đâu
ta bày bản làng mình ra trước sóng
biển và ta im lặng cúi đầu
có suy niệm ta hoàn toàn bất lực
chúng ta chưa bao giờ cõng nổi mình
lòng chật không chứa được một ánh mắt
người chỉ nhìn thôi mà ta đau...
Thương thương
em đã mang trăng đi đâu
tôi quờ quạng mấy mùa đất nước
người mường này chặt cây sống
trồng cây chết
ma mường này chê sàn nhà tôi hẹp
đi mấy đời ngô
ngủ mường lạ
chưa về
h ạ
trước mặt, sau lưng anh: là núi
câu nói thương em không thể nghe từ phía bên kia lòng
h ạ
anh vừa kịp khóc giữa pù luông đầu tháng bảy
em là bàn tay
anh xin
dị tật cả đời này
ma mường này
chừng nào về sàn cũ
h
chừng nào mang trăng về đắp thịt da này
Mùa lá xanh
bao lâu rồi em
trăng lạc ở mùa nào đất nước
tôi mang ra mùa nắng
có con lìm kìm mắc cạn giữa giấc mơ
tôi mang ra mùa mưa
chỗ trú cũng nát nhàu chiếc bóng
phải không em
ta di trú mình trong những ngày đau da thịt
may em còn một mùa an ủi
nương anh về kịp chợ chiều
em còn mùa lửa trong sàn nhà chín bậc
mùa trâu
mùa ngô
và một mùa men lá nghiêng lên đời chúng mình chạng vạng
may ta vẫn còn một mùa nhau
cho mềm cơn bão tố
và một mùa lá xanh treo trước cửa nhà mình
Cho điều gì đây giang*
tao lại lên núi rồi giang
sau những cơn mưa không còn mái hiên nào để trú
đêm đốt lửa soi mắt nhau, bật khóc
dù tao và mày đều biết
không có tiếng thú nào dám kêu lên trong cánh rừng này
chúng mình thở cho điều gì đây giang
rừng xanh này sẽ chết
suối nguồn này sẽ cạn
núi sau lưng vừa đổ
quê tao khô mấy mùa nước mắt
người dao mày về đâu...**
nắm tay tao đi giang
đêm nay
lên núi bẫy bóng mình
đừng cấp sắc cho con chúng ta, giang ạ
tao và mày chưa bao giờ muốn lớn
12 ngọn đèn của thầy tào đã tắt
mưa trên ngọn đời mình cũng đến rất mau
nắm tay tao đi giang
rồi đêm mai nữa
lên núi bẫy giấc mơ chúng mình
*giang: Triệu Hoàng Giang.
**dao: Dân tộc Dao.
T.Đ.T