The Wars Within I am fighting wars Not marked by gunpowder or graves, But by the silence between thoughts, By the noise that never speaks aloud. There are no casualties you can count, No blood on my hands — Only the weight of choices, Heavy on my heart. I wrestle with the cynic inside me, Who whispers: “Why bother?” But I still dream — Of change, Of a world made better Not by the loudest voice, But by quiet acts of courage. Some nights, I battle desire — Not for power or wealth, But for things I cannot name Without losing pieces of myself. Emotions rise like tides, Sometimes flooding, Sometimes retreating, But never calm. And values — Those old, dusty truths I swore to live by — They still shine, Though time tries to wear them down. These battles leave no scars That the world can see, But I feel them. In every breath I take Not to scream, In every smile I force To keep going. I am not broken. Just weary. But I march on In hope — Not of victory, But of peace Within. Hope in Ruins In Gaza where the sky Is always bruised with smoke, And the ground remembers Every footstep of grief, A father made a decision No soul should ever face. The thunder of bombs had gone quiet Just long enough to hear The breath of his son, Soft as the dust Settling on broken walls. He turned to his brother, Eyes full of ‘what-ifs’ and ‘never-agains’. Without a word, He handed over his child, Small and blinking, Clutching a toy already covered in ash. And in return, He took his brother’s son— Held him close As if bloodlines didn’t matter anymore, Only survival. If a bomb falls, Let one of them live. That was the logic. That was the prayer. That was what love looked like Under siege. He kissed the wrong forehead goodnight, Wrapped unfamiliar arms around a child He now had to believe was his own. He didn’t sleep. He watched the shadows shift. Each rumble in the distance A coin toss with God. And somewhere in the dark, Two children dreamed Of sunflowers And schoolbags, Not knowing They had been divided by hope. Not knowing They had become Each other’s lifeline. (According to Amnesty International, a man in Gaza exchanged his son with his brother, in a hope that in case of Israeli bombing, his son or nephew might survive) Light in the Darkness One day, there will be light in the darkness, A dawn to break this endless night. Though shadows stretch without a mercy, I walk alone, yet hold on tight. A tunnel deep, so cold and hollow, No stars above, no signs ahead, Yet every step, though faint and faltered, Is guided by the hope I’ve fed. The walls may whisper doubt and sorrow, The silence press upon my chest, But still I move, with dreams unbroken, A quiet fire within my breast. No map, no voice, no hand to lead me, No promise written in the sky, And yet, I trust the dark is fleeting, And light will come — by and by. For faith is not in what we witness, But in what we choose to see: A distant spark, a gleam of purpose, A truth that sets the spirit free. One day, there will be light in the darkness, And all this pain will turn to peace. I’ll step into that warm horizon— And find the place where burdens cease. Walking on Embers – A Long Poem Living in today’s society Is like walking on embers, A perpetual burn, A relentless trial. No sign of transformation, No hope for change in the social fabric, Only a landscape riddled with evils, Shadowed by devils lurking in every corner. My fire-walk has persisted through millennia, Embers scattered in shallow trenches, A bed of hot coals beneath my feet, Each step an act of silent defiance. Sometimes I slow, Careful to spare my bare skin, A cautious pause amid the flames. But slowing isn’t relief; It’s a false refuge, For the end of this journey Still remains distant, obscured by smoke. I must press on, Walking still on fire, Knowing my feet are destined to burn, Yet unable to cease the walk Through the inferno of a broken society. The evils thrive with hidden grace, Wearing a thousand nameless face. Devils dine at golden feasts, While I walk fire, seeking peace. Sometimes I slow— Then I run, but speed deceives, The fire clings like autumn leaves. No finish line, no cooling stream, Just endless heat, and broken dream. This is my journey, forged by time, A millennial path of soot and grime. No miracle to lift this curse, Each step a verse in a burning verse. Yet still I walk, I do not fall— Though flames consume, I heed the call. To walk through fire is to survive, To burn, and still remain alive. I continue walking on fire Not to escape but to remember Pain proves I was here. The fire doesn’t chase. It waits. It knows I’ll come back. This is how I earn each breath. Not with healing, But with friction. You think fire screams. It doesn’t. It hums, like a neon sign in a forgotten alley. I walk not because I’m brave. I walk because stillness would be worse. You’d think I’d get used to it, This burning But every step is a fresh confession. I don’t want rescue. I want to feel the edge. To remember that pain is proof, That I’m still awake. I walk In the silence we’ve built The kind that hums beneath electric lights And flickers Between headlines and sighs. There are no gods here. No miracles. Only buildings that lean like tired elders, Built from ash, Still pretending to be stone. And so I walk. Sometimes slowly, Because the pain demands attention, Each step a sermon, Each burn a truth I never asked for. Other times, I run. But the fire follows. It clings Like stories we tell ourselves To sleep at night. There is no finish line. No cool stream waiting beyond the bend. Just more heat. Just more sky. Just more walking. This is what it means To live with eyes open. To know there is no rescue. To choose the fire anyway. I do not walk for glory. I do not walk to be healed. I walk Because to stop Would be to forget That I was ever alive. | NHỮNG CUỘC CHIẾN TRONG TÔI Tôi đang chiến đấu Không phải bằng thuốc súng hay nấm mồ, Mà bằng sự im lặng giữa những ý nghĩ, Bằng tiếng ồn không bao giờ cất thành lời. Không có thương vong để đếm, Không máu nhuộm trên tay — Chỉ có gánh nặng của những lựa chọn, Đè nặng tim tôi từng ngày. Tôi vật lộn với kẻ hoài nghi trong mình, Hắn thì thầm: “Vì sao phải cố?” Nhưng tôi vẫn mơ — Về sự đổi thay, Về một thế giới tốt đẹp hơn Không bởi tiếng hét to nhất, Mà bởi những hành động dũng cảm lặng thầm. Có những đêm, Tôi chiến đấu với khát khao — Không phải quyền lực hay tiền bạc, Mà là những điều không thể gọi tên Nếu không đánh mất chính mình. Cảm xúc dâng như thủy triều, Khi thì tràn ngập, Khi lại rút đi, Chưa bao giờ yên bình. Và giá trị — Những chân lý cũ kỹ phủ bụi Mà tôi từng thề sống theo — Vẫn còn le lói ánh sáng, Dù thời gian cố bào mòn. Những trận chiến này không để lại vết sẹo Mà thế gian nhìn thấy, Nhưng tôi cảm nhận được chúng. Trong từng hơi thở tôi nén lại Không để bật thành tiếng thét, Trong từng nụ cười gượng gạo Để tiếp tục bước đi. Tôi không gãy đổ. Chỉ là mỏi mệt. Nhưng tôi vẫn tiến bước Bằng hy vọng — Không phải cho chiến thắng, Mà cho sự bình yên Trong lòng. HY VỌNG TRONG TÀN PHÁ Tại Gaza, nơi bầu trời Luôn bầm tím bởi khói lửa, Và mặt đất còn ghi nhớ Từng dấu chân của nỗi buồn, Một người cha đã đưa ra quyết định Không linh hồn nào nên đối mặt. Tiếng bom rền vừa lắng xuống Chỉ vừa đủ để nghe Hơi thở con trai ông, Nhẹ như bụi Rơi trên những bức tường đổ nát. Ông quay sang anh trai, Đôi mắt chất chứa “giá như” và “không bao giờ nữa.” Không một lời nói, Ông trao đứa con nhỏ, Đang chớp mắt, Ôm chặt món đồ chơi đã phủ tro. Và đổi lại, Ông nhận lấy cháu trai — Ôm chặt nó Như thể huyết thống giờ không còn quan trọng, Chỉ còn sự sống. Nếu bom rơi, Hãy để một bé được sống. Đó là lý lẽ. Đó là lời nguyện cầu. Đó là tình yêu Giữa vòng vây đạn lửa. Ông hôn lên vầng trán lạ, Choàng đôi tay không mấy thân thuộc quanh đứa trẻ. Mà giờ đây ông phải tin là con mình. Ông không ngủ. Chỉ dõi theo bóng tối lay động. Mỗi âm vang xa xôi Là một lần tung đồng xu với Thượng đế. Và đâu đó trong bóng đêm, Hai đứa trẻ mơ Về hoa hướng dương Và chiếc cặp sách đến trường, Không hề hay biết Chúng đã bị chia cắt bởi hy vọng. Không biết rằng Chúng đã trở thành Phao cứu sinh của nhau. (Theo Tổ chức Ân xá Quốc tế, một người cha ở Gaza đã trao đổi con trai mình với anh trai để phòng khi bị đánh bom, một trong hai đứa trẻ có thể còn sống.) ÁNH SÁNG TRONG BÓNG TỐI Một ngày kia, sẽ có ánh sáng trong bóng tối, Bình minh phá tan đêm dài triền miên. Dù bóng đêm không chút khoan dung, Tôi bước đi một mình, vẫn giữ chặt niềm tin. Đường hầm sâu, lạnh lẽo và trống rỗng, Không sao trời, không dấu hiệu nào phía trước, Nhưng mỗi bước chân, dù chập chững mỏi mòn, Vẫn được dẫn lối bởi hy vọng tôi nuôi dưỡng. Những bức tường thì thầm hoài nghi và nỗi buồn, Sự im lặng đè nặng lên lồng ngực tôi, Nhưng tôi vẫn bước tiếp, với những giấc mơ chưa vỡ, Ngọn lửa âm thầm cháy trong tim tôi. Không bản đồ, không tiếng gọi, không bàn tay dẫn lối, Không một lời hứa nào được viết trên trời, Và dẫu thế, tôi vẫn tin đêm tối là thoáng qua, Và ánh sáng sẽ đến — theo cách của riêng nó. Bởi niềm tin không nằm ở điều ta thấy, Mà ở điều ta lựa chọn để tin: Một tia sáng xa xôi, một ánh lên của ý nghĩa, Một chân lý giải phóng tâm hồn. Một ngày kia, sẽ có ánh sáng trong bóng tối, Và mọi nỗi đau sẽ hóa thành bình yên. Tôi sẽ bước vào chân trời ấm áp đó — Nơi mọi gánh nặng tan biến vĩnh viễn. BƯỚC TRÊN THAN HỒNG Sống trong xã hội hôm nay Giống như bước đi trên than hồng, Một vết bỏng không dứt, Một thử thách không ngừng. Không dấu hiệu đổi thay, Không chút hy vọng cho tấm vải xã hội đã rách, Chỉ còn một vùng đất đầy bóng tối, Với quỷ dữ rình rập trong từng ngóc ngách. Tôi đã đi trên than hồng suốt ngàn năm, Than trải trong những rãnh nông, Một lò than cháy đỏ dưới chân, Mỗi bước đi là một kháng cự âm thầm. Đôi khi tôi chậm lại, Cố bảo vệ lớp da trần, Một khoảng ngừng đầy cẩn trọng giữa biển lửa. Nhưng chậm lại không phải là nghỉ ngơi; Chỉ là ảo ảnh, Vì đoạn cuối hành trình Vẫn mờ xa sau màn khói. Tôi phải tiếp tục, Vẫn bước trên lửa, Biết rằng đôi chân sẽ cháy, Nhưng không thể dừng lại Giữa địa ngục của xã hội đổ vỡ. Cái ác sống bằng dáng vẻ tử tế, Mang hàng ngàn khuôn mặt vô danh. Quỷ dữ ăn tiệc dưới đèn vàng, Còn tôi bước trên lửa, tìm chút bình yên. Đôi khi tôi chậm — Rồi chạy, nhưng tốc độ chỉ là ảo ảnh, Ngọn lửa bám lấy tôi như lá mùa thu. Không có vạch đích, không dòng suối mát, Chỉ có sức nóng và những giấc mơ vụn vỡ. Đây là hành trình tôi — Con đường ngàn năm khói bụi và đau thương. Không phép màu xóa bỏ lời nguyền, Mỗi bước là một khúc thơ trong bài thơ rực cháy. Nhưng tôi vẫn bước, không gục ngã — Dù bị thiêu đốt, tôi vẫn nghe tiếng gọi. Đi trên lửa là cách tôi sống sót, Là bốc cháy mà vẫn tồn tại. Tôi tiếp tục bước đi Không để trốn thoát mà để ghi nhớ Rằng đau đớn là dấu vết tôi từng hiện hữu. Lửa không đuổi theo. Nó chờ. Nó biết tôi sẽ quay lại. Tôi giành lấy từng hơi thở Không bằng sự chữa lành, Mà bằng ma sát. Bạn nghĩ lửa gào thét. Không. Nó ngân vang, như biển hiệu neon trong con hẻm lãng quên. Tôi không bước vì can đảm. Tôi bước vì đứng yên còn tệ hơn. Bạn nghĩ tôi đã quen với nó, Cái bỏng rát này Nhưng mỗi bước là một lời thú nhận mới. Tôi không cần được cứu. Tôi muốn cảm nhận ranh giới. Muốn nhớ rằng đau đớn là minh chứng Tôi còn thức tỉnh. Tôi bước Trong sự im lặng chúng ta dựng nên, Thứ im lặng ngân vang dưới ánh đèn điện Và nhấp nháy Giữa dòng tin và tiếng thở dài. Không có thần linh ở đây. Không có phép màu. Chỉ có những tòa nhà nghiêng như cụ già mỏi mệt. Xây bằng tro, Vẫn giả vờ là đá. Và tôi vẫn bước. Đôi khi chậm, Vì đau đớn đòi hỏi sự chú ý, Mỗi bước là một bài giảng, Mỗi vết bỏng là một chân lý không mong đợi. Đôi khi, Tôi chạy. Nhưng lửa đuổi theo. Nó bám lấy tôi Như những câu chuyện chúng ta tự kể Để ru mình ngủ. Không có đích đến. Không suối mát sau khúc quanh. Chỉ có thêm lửa. Thêm trời. Thêm bước chân. Đó là sống Với đôi mắt mở to. Biết rằng không có ai đến cứu. Và vẫn chọn đi qua lửa. Tôi không bước vì vinh quang. Tôi không bước để chữa lành. Tôi bước Vì nếu dừng lại Tôi sẽ quên Mình từng sống. |

About author: Nasir Aijaz, based in Karachi, the capital of Sindh province of Pakistan, is a senior award-winning and Gold Medalist journalist having served in the field of journalism for half a century in senior positions like editor and managing editor. He also worked as a TV Anchor for over a decade and conducted some 400 programs besides appearing as analyst in several current affairs programs on TV and Radio channels. He is award-winner author of ten books on history, language, literature, travelogue, translations from English literature, and biography. One of his books, translation of poetry of an Egyptian poet, has been published in Cairo. Some of his other books are unpublished. Besides, he has written over 500 articles in English, Urdu and Sindhi, the native language of Sindh. He is editor of Sindh Courier, an online magazine and Chief Editor of Sindhi Edition of represents The AsiaN, an online news service of South Korea. Dozens of his articles have been published in South Korea while many of his articles have also been translated in Arabic and Korean languages. Many of his English articles have been published in Singapore, Egypt, India and Nigeria. His poems have been translated and published in over a dozen languages including Chinese, Hindi, Bengali, Tamil, and Malayalam, Albanian, Italian, Greek and Arabic language published in UK, USA, Algeria, Egypt, Abu Dhabi, Iraq, Bangladesh, India, Kosovo, Albania, Tajikistan, Greece, Italy, Germany, China, Italy and some other countries. | Về tác giả: Nasir Aijaz sống tại Karachi – thủ phủ tỉnh Sindh, Pakistan, là một nhà báo kỳ cựu, từng đoạt nhiều giải thưởng danh giá và huy chương vàng trong lĩnh vực báo chí, với hơn nửa thế kỷ làm nghề ở các vị trí như tổng biên tập, biên tập viên điều hành. Ông từng dẫn chương trình truyền hình hơn một thập kỷ với khoảng 400 chương trình và là chuyên gia phân tích thời sự trên nhiều kênh truyền hình và phát thanh. Ông là tác giả của mười cuốn sách viết về lịch sử, ngôn ngữ, văn học, ký sự du lịch, tiểu sử và dịch thuật. Một trong số đó là tuyển thơ dịch của một nhà thơ Ai Cập, đã được xuất bản tại Cairo. Ngoài ra, ông đã viết hơn 500 bài báo bằng tiếng Anh, Urdu và Sindhi — ngôn ngữ bản địa của tỉnh Sindh. Hiện ông là tổng biên tập của Sindh Courier – một tạp chí điện tử và là Tổng biên tập bản Sindhi của The AsiaN – một hãng thông tấn trực tuyến của Hàn Quốc. Hàng chục bài viết của ông đã được đăng tải tại Hàn Quốc, và nhiều bài được dịch sang tiếng Ả Rập và tiếng Hàn. Thơ của ông cũng được dịch và xuất bản bằng hơn một chục ngôn ngữ khác như Trung Quốc, Hindi, Bengali, Tamil, Malayalam, Albania, Ý, Hy Lạp, và Ả Rập tại các quốc gia như Anh, Mỹ, Algeria, Ai Cập, Abu Dhabi, Iraq, Bangladesh, Ấn Độ, Kosovo, Albania… Tajikistan, Hy Lạp, Ý, Đức, Trung Quốc, Ý và một số quốc gia khác. |