Bùa yêu
anh đã gặp em buổi sớm mai
gặp em lúc chợ đã thưa người
tình như đào nụ trong sương lạnh
trót hẹn một lời, nhớ không nguôi
bản sương giăng sóng kém điện thoại
đồi núi dài làm mỏi cánh thư
đường đèo dốc cánh xe khách ậm ừ
anh đã hứa vậy thì anh hãy đến
đào đã nụ ắt mùa xuân về sớm
cái rét run đâu giá khối tình non
miền xa ơi
nghe lời em
em dặn
vui chợ tình đừng trở tính trẻ con
anh đừng mang giày da leo núi
không theo kịp em trên đá tai mèo
anh đừng ham mùi nước hoa nồng nặc
bởi hương rừng ong mật mới ưng thôi
người già hỏi, anh cần nói thật
đừng có cười bên nét mặt không vui
nhà em nhỏ xin anh đừng chê chật
mời một câu, hàng xóm sẽ sang chơi
miền xa ơi
bùa yêu em chưa học
ép uổng người ta chẳng thể bền lâu
lời anh nói em tin và em đợi
đêm không dài bằng ánh mắt nhìn nhau.
Hắt bóng mình
Người ta mơ nhà mơ cửa
mình em mơ núi kề sông
ước gì chữ thương liền thửa
đồng rừng vạn bước như bông
thi thoảng trời giăng mây gió
ang chàm nghiêng mặt lặng thinh
lòng bão còn có cánh vạc
cây lê tự hắt bóng mình
tuổi nào của em đã nguội
theo dấu chân bước xuống sàn
là
cời lòng nhau thêm lần cuối
hoá tàn tro hay góp than?
Ngồi cùng trăng trên núi
tôi đã chôn lời thề trong núi
trăng không lau sạch được nỗi buồn nên giấu mặt vào mây
cổng bản đã khép
mùa đông cầm rét ngọt trên tay
tôi chạy ngược ruộng bậc thang lên tới đỉnh trời
chín đợi mười chờ
mưa bố thí cho một mùa thất bát
còn lại một loài cỏ dại
được sinh ra mang phận con người
bỏ xứ chớ rủ nhau
dấu chân di cư còn đau như con chim không thể quay đầu
chới với đến ngày rã cánh
núi mang nét mặt
người đàn bà gấp tuổi mình vào ngăn tủ
gương kia héo dần
vực vắng tắc kè hoa
cây ngải cứu chưa hết một năm đã kiết già
trăng đêm nay thừa nước mắt
tưới vào tôi rồi đốt thịt da.
Vết sẹo
vết sẹo của núi
thốc vực dây leo giữ bụi phong lan
vết sẹo của suối
mạch ngầm lần ra sông rộng biển khơi thả mình cùng thác
đường bừa lấp vết sẹo trên ruộng bậc thang
mùa vàng nối nhau cất tiếng ca trĩu bông mẩy hạt
vết sẹo vắt ngang trên bụng em đầm đìa
sau cơn đau gãy hai mươi tư chiếc xương sườn
cắn môi mình bật máu
nghèn nghẹn ầu ơ hoa bạc hoa vàng
bước chân của chúng ta ngày hôm qua
đã xóa trong nhau từng vết sẹo
để ái ân anh có dịp mở lời
và em đang tìm đường để tới.
Sao không thương trọn đêm nay
Anh có theo em làm rể người Tày
lên ngọn núi chưa dấu chân người
uống cạn mặt trời
và cả tim em
đang nằm nơi đáy vực
sao anh chỉ nhìn xuống giấc mơ
mặc em từng giây nhớ
thôi ta chia một nửa áng mây
làm mưa trên đồng bằng gừng cay muối mặn
làm nắng nhuộm đắng ruộng rẫy người Tày
đời chừa cho ta bao nhiêu cỏ dại
sao không thương trọn đêm nay
anh có theo em làm rể người Tày...?
H.H