PHÒNG THÍ NGHIỆM CHIỀU GIÁNG SINH
Phòng thí nghiệm mùa đông
Như một ngôi nhà búp bê nhiều màu, nhiều ngăn, nhiều tủ
Nắng xuân len lén len qua rèm khe cửa
Rơi trên tà áo dài vàng dịu hoa cúc
Cô giáo phòng thí nghiệm lặng lẽ nối rồi gỡ
Gỡ rồi lại nối những chùm dây điện xanh xanh, đỏ đỏ…
Phòng thí nghiệm chiều Giáng sinh
Từng con lắc dây lờ đờ dao động
Từng bóng đèn nhỏ to chập chờn nhấp nháy
Những gương mặt học trò thả rơi đăm chiêu xuống trang giấy ghi đầy dữ liệu
Ồn ào xê dịch ghế
Ồn ào đọc chép
Ồn ào tranh cãi…
Tiết học cuối ngày tan
Cô giáo nhặt những âm thanh áo trắng xếp vào ngăn tủ
Có cây bút bi xanh gãy vụn
Có chiếc nơ hồng bỏ quên
Có mảnh giấy và những nét vẽ lăng nhăng
Lăn lóc cười khúc khích.
Cô giáo đóng cửa phòng thí nghiệm
Chùm chìa khóa trên tay vung vẩy leng keng
Tiếng chuông vang vang của chiếc xe được kéo bởi đàn tuần lộc
Có ông già Nô en áo đỏ, tóc râu tuyết trắng
Trên vai túi quà nặng trĩu
Mở thả những ước mơ bay…
THƠ NGÀY VALENTINE
Tình yêu là thuốc độc đối với gã dại khờ
Nhưng là rượu ngọt của những kẻ thông minh…
Một nhà thơ đọc cho tôi nghe bài thơ ngày Valentine:
Nơi tình yêu đã bỏ đi tất cả hoa hồng đều hóa đá.
Khi tình yêu trở lại tất cả đá lại hóa hoa hồng!
BÀI THƠ TẶNG CÔ GIÁO ĐỊA
Có phải em bước ra từ bức tranh Xuân
Cô giáo địa với tà áo dài có những mảng màu hội họa?
Nụ cười tỏa nắng trên sân trường chiều hạ
Nét mi cong buồn làm chiếc lá me rơi.
Quả địa cầu tròn sao kinh vĩ độ quá xa xôi
Tọa độ trái tim bao năm đi tìm, ta vẫn lạc
Sáng qua còn dò dẫm miền sa mạc Sahara bỏng cát
Trưa nay đã nghe rì rào rừng tuyết lạnh taiga.
Tiết địa qua rồi, màu áo dài ấy cũng rời xa
Phấn trắng bảng đen vẫn thấp thoáng dáng hình cô giáo nhỏ
Tiếng trống tan trường như hoàng hôn rụng vỡ
Ta lặng lẽ quay về, chào nửa trái đất ngập bóng đêm.
Ta vẫn hẹn chờ một cơn gió lạ dịu êm
Có hương dạ lý ngát thơm ngoài khung cửa sổ
Ta sẽ lên đường cùng la bàn, với tấm bản đồ đại dương xưa cổ
Tìm Ngọc Trai Hồng
Con tàu còn trầm tích dưới đáy biển xanh…
MỘNG DU
Mộng du lạc cõi vô hình
Bay cùng quỹ đạo là mình hay ta?
Mộng du tìm chốn phù hoa
Gặp em không nhớ gặp ma hay người!
Mộng du với những nụ cười
Ta mang mặt nạ chôn vùi nỗi đau.
Mộng du lên tận trăng sao
Tỉnh say dốc rượu rưới vào sông Ngân.
Mộng du làm hạt bụi trần
Nổi trôi ta nhặt những vần thơ rơi.
Mộng du tìm giọt sương trời
Gieo mưa nhân ái xuống đời đảo điên.
Mộng du hóa đá tọa thiền
Sân si trả hết oan khiên cuộc tình.
Mộng du chạy khỏi bóng mình
Phục sinh đón lại một hình hài xưa.
Trời đã lạnh
Mưa bỗng thưa
Nửa đêm thức giấc ai vừa mộng du?
ĐỌC “CHIẾN TRANH VÀ HÒA BÌNH” CỦA LEV TOLSTOY
Đỉnh núi Elbrus trầm tư trong cơn siêu bão xoáy ngôn từ
Tâm hồn bạch dương Nga lấp lánh thiên tài
Tôi thấy cụ già cầm sách lang thang trên cánh đồng lúa mì
Đọc những dòng chiến tranh đã thấy nước mắt hòa bình
Đọc từng trang hòa bình lại nghe nghèn nghẹn tiếng khóc chiến tranh.

Bút danh: Thanh Trắc Nguyễn Văn – Hội viên Hội nhà văn TP.HCM – Hội viên CLB Thơ Việt Nam
Tên thật: Nguyễn Văn Tạo
Năm sinh: 1962
Nghề nghiệp: giáo viên vật lý trường THPT Võ Thị Sáu TP.HCM, đã nghỉ hưu
Đã xuất bản các tập thơ: Hoa sứ trắng – NXB Đà Nẵng 1997, Hạ nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999, Cỏ hoa thì thầm – NXB Thanh niên 2002, Quà tặng mùa đông – NXB Văn nghệ 2007, Giọt lệ trăng – NXB Văn nghệ 2010, Huyền thoại người lái đò – NXB Hội nhà văn 2013, Nghêu ngao ca – NXB Hội nhà văn 2018.