
Vài nét về tác giả:
Kang Byeong-Cheol là một nhà văn và nhà thơ người Hàn Quốc, sinh năm 1964 tại thành phố Jeju. Ông bắt đầu sáng tác vào năm 1993 và xuất bản truyện ngắn đầu tay “Bài hát của Shuba” khi mới 29 tuổi.
Năm 2005, ông phát hành một tập truyện ngắn và kể từ đó đã giành được bốn giải thưởng văn học, sau đó ông đã xuất bản hơn tám cuốn sách. Từ năm 2009 đến 2014, ông là thành viên của Ủy ban bảo vệ các nhà văn bị giam cầm (WiPC) thuộc Hội Văn bút Quốc tế. Ngoài ra, ông còn là một cây bút xã luận cho tờ báo NewJejuIlbo ở thành phố Jeju, Hàn Quốc.
Ông có bằng Tiến sĩ Khoa học Chính trị và hiện là Phó Chủ tịch của Viện Hòa bình và Hợp tác Hàn Quốc. Bên cạnh đó, ông cũng là Chủ tịch sáng lập của Hiệp hội Văn học Thế giới Hàn Quốc.
Truyện cực ngắn
Đảo Lợn
Sunwoo Kim, CEO thành công của một công ty game, đã lên kế hoạch cho một tuần trăng mật không giống ai. Anh đã tìm hiểu về một hòn đảo xa xôi ở Fiji được bao phủ bởi những truyền thuyết—một hòn đảo còn lưu những tàn tích khắc chữ Sumer, và những loài thực vật chưa được khoa học biết đến. Rất ít người từng đặt chân lên đó. Anh và vợ mình đã đến đó như những tình nhân, quyết tâm tận hưởng nó.
Biển lặng như tờ, xanh ngọc và trong suốt như gương, khi một chiếc phà nhỏ chở họ từ đất liền đến Fiji. Người thuyền trưởng, một người đàn ông to lớn và ít nói, hầu như vẫn câm lặng suốt hành trình. Tuy nhiên, khi Sunwoo nói tên Hòn đảo Lợn, đôi mắt ông ta nheo lại. Với một giọng nói đầy vẻ bất an, ông lẩm bẩm: “Một nơi thử thách thật sự đối với con người.”
Bãi cát trắng xóa đến lóa mắt. Từ giữa những hàng cọ, một đàn lợn hiện ra—không hoang dã cũng không thuần hóa—với đôi mắt mang nặng vẻ kiên nhẫn và thời gian cổ xưa. Chúng dần tách ra, để lộ một con đường dẫn sâu vào hòn đảo.
Chính tại đó, hai vợ chồng lần đầu tiên ngửi thấy một mùi hương—thứ mà họ chưa bao giờ biết đến: nồng nàn, đậm đà, và vàng óng. Dưới những tán lá rộng, từng chùm quả treo lủng lẳng mà thế giới chưa từng phân loại—Chuối Lợn. Thịt quả nhạt màu như mặt trăng trước cơn mưa. Đàn lợn im lặng chờ đợi cho đến khi hai vợ chồng bắt đầu ăn.
Miếng cắn đầu tiên là ánh nắng trên lưỡi. Miếng thứ hai làm tan biến thời gian. Miếng thứ ba xóa đi tên của họ.
Họ quên đi đất liền. Họ quên đi ngôn ngữ. Họ quên đi ranh giới mỏng manh phân biệt con người và con thú. Bùn đất chào đón họ; đàn lợn ôm lấy họ. Họ ngủ dưới bầu trời không sao và ăn loại quả có vị ngọt thay thế cho ký ức.
Khi đội an ninh của công ty cuối cùng cũng đến được hòn đảo, họ tìm thấy hai người nửa chôn mình trong lớp đất sét ấm, đôi mắt lấp lánh sự bình yên. Misun đưa tay cho những người giải cứu mà không chút do dự. Sunwoo nán lại. Dưới một cây cột đá cao lớn, đã bị thời gian bào mòn nhưng vẫn còn những đường nét cong của chữ Sumer, anh ngồi mê mẩn. Các từ, như thể được khắc sâu vào đá, tuyên bố:
“Khi con người khuất phục trước dục vọng, anh ta sẽ sa đọa vào cõi súc vật. Khi anh ta tự nguyện bước vào gian khổ và vượt qua nó, anh ta sẽ vươn tới sự vĩ đại.”
Họ lôi anh đi, nhưng đêm đó, trở lại đất liền, Sunwoo lại mơ về lũ lợn và những loại quả. Trong giấc mơ, anh đứng trước cây cột—một con đường dẫn đến chỗ đàn lợn, con đường khác dẫn đến một ngọn núi đen tối.
Mùi hương của loại quả đó vẫn còn vương vấn trên người anh, như thể hòn đảo đã đánh dấu anh để trở lại.
(HFT chuyển ngữ từ bản tiếng Anh)
The Island of the Pigs
Sunwoo Kim, the successful CEO of a game company, had planned a honeymoon unlike any other. He had learned of a remote island in Fiji shrouded in legend—an island said to harbor ruins inscribed in Sumerian script, and plants unknown to science. Few ever set foot there. He and his bride went as lovers, determined to find it.
The sea lay still, turquoise and glassy, as a small ferry carried them from Fiji’s mainland. The captain, a large and taciturn man, said little. Yet when Sunwoo spoke the name Island of the Pigs, his eyes narrowed. In a voice edged with unease, he muttered:
“Some places test the truth of a person.”
The sand was white enough to blind. From between the palms emerged a herd of pigs—neither wild nor tame—bearing eyes that held the weight of patience and ancient time. They parted, revealing a path that led deeper into the island.
It was there that the couple first encountered the scent—something they had never known: rich, heavy, golden. Beneath broad leaves hung clusters of fruit the world had never catalogued—Pig Bananas. Their flesh was pale as the moon before rain. The pigs waited in silence until the couple began to eat.
The first bite was sunlight on the tongue.
The second dissolved time.
The third erased their names.
They forgot the mainland. They forgot language. They forgot the fragile membrane that separates man from beast. The mud welcomed them; the herd embraced them. They slept beneath a starless sky and fed on the fruit whose sweetness replaced memory.
When the company’s security team finally reached the island, they found the two half-buried in warm clay, their eyes glazed with peace. Misun took the rescuers’ hands without hesitation. Sunwoo lingered.
Beneath a towering stone pillar, worn smooth by ages yet still bearing the curling lines of Sumerian script, he sat enthralled. The words, as if burned into the rock, declared:
When man surrenders to desire, he descends into the realm of beasts.
When he steps willingly into hardship and overcomes it, he ascends toward greatness.
They dragged him away, but that night, back on the mainland, Sunwoo dreamed again of the pigs and the fruit. In the dream, he stood before the pillar—one path leading to the herd, the other toward a dark mountain.
The perfume of the fruit still clung to him, as though the island had marked him for return.
돼지의 섬
성공한 게임회사 대표이사인 김선우는 특별한 신혼여행을 계획하였다. 그는 피지의 한 섬에 특별한 전설이 있다는 것을 알게 되었다. 수메르 문자로 기록된 유적이 있었으며 특이한 식물들이 보고되고 있었다. 보통 사람들은 갈 수 없는 특별한 섬에 그들은 연인으로서 찾아갔다.
옥빛으로 잔잔히 고여 있는 바다가 피지 본섬에서 작은 연락선을 타고 그들을 실어 나르던 선장은 과묵하고 덩치가 컸다. 그러나 김선우가 “돼지의 섬”을 입에 올리자 그의 눈이 가늘게 좁혀졌다. 그가 불쾌한 듯한 목소리로 중얼거렸다,
“어떤 장소들은 사람의 진실을 시험하지.”
모래는 눈이 멀 정도로 희었다. 야자수 사이에서 한 무리의 돼지들이 나타났다. 야생도 아니고 길든 것도 아닌, 인내와 고대의 시간을 머금은 시선이었다. 돼지들은 갈라서서 섬 깊숙이 이어지는 길을 열어 주었다.
그곳에서 그들은 경험해보지 못했던 매혹적인 향기를 맡았다. 그것은 진하고 무거우며 황금빛을 띤 달콤한 ‘돼지바나나’의 향기였다. 아직은 학계에 보고되지 않은 ‘돼지바나나’가 주렁주렁 매달려 있었다. 돼지 바나나의 속살은 비 오기 전 달빛처럼 밝았다. 돼지들은 그들이 마음껏 돼지바나나를 먹을 때까지 묵묵히 기다렸다.
첫 입은 혀끝에 햇빛이 번지는 맛이었다. 두 번째는 시간을 녹였고, 세 번째는 그들의 이름을 지워버렸다.
그들은 본섬을 잊고, 말을 잊고, 인간과 짐승을 가르는 얇은 경계마저 잊었다. 진흙이 그들을 맞아주었고, 돼지 무리가 그들을 품었다. 별자리 없는 하늘 아래서 잠들었고, 기억을 대신하는 단맛의 열매로 배를 채웠다.
마침내 회사의 보안팀이 섬에 도착했을 때, 그들은 따뜻한 진흙 속에 반쯤 파묻혀 평화로운 눈빛을 하고 있었다. 미순은 구원의 손길을 흔쾌히 잡았지만, 선우는 망설였다.
그는 오래된 수메르 문자가 풍화된 곡선 속에 새겨진 거대한 석주 아래에 앉아 넋을 잃고 있었다. 마치 불로 새긴 듯한 문장은 이렇게 말했다.
‘인간이 욕망에 굴복하면 짐승의 세계로 떨어진다.
인간이 스스로 어려움 속에 발을 들여 그것을 극복하면 위대함을 향해 오른다.’
그들은 그를 억지로 끌어냈지만, 그날 밤 본섬에서 선우는 다시 돼지와 열매의 꿈을 꾸었다. 꿈속에서 그는 석주 앞에 서 있었고, 한쪽 길은 돼지 무리로, 다른 길은 어두운 산으로 이어져 있었다.
그 열매의 향기는 여전히 그의 몸에 배어 있었고, 마치 섬이 그를 다시 부르기 위해 표식을 남긴 듯했다.