CANH KHUYA DỪNG LẠI
Êm như tiếng thở không giờ
Ngồi sau ngọn nến lờ mờ bóng ta
Linh hồn thiên cổ đi qua
Lặng im để lại u oa dế gào
Hình như trong mỗi ánh sao
Long lanh đôi mắt gửi vào khoảng không
Gió đưa cho núi phập phồng
Lửng lơ xem tổ chim dồng dộc bay
Canh khuya dừng lại nơi này
Giữa rằm cô quạnh để chay tịnh mình
Hết ham nồng nã xập xình
Giờ mong lắng cặn cái bình cũ xưa
Ướt mèm tắm gió gội mưa
Hong khô mái tóc cũng vừa muối tiêu
Vót tre vá lại rào xiêu
Bờ sân kì cọ đỡ điêu linh đời
Tựa lưng cây cột ngắm trời
Ước chi hò hẹn dạo chơi Ngân Hà
Thổi kèn lay động bờ xa
Giật mình tiếng gọi con gà ban mai.
VƯỜN KHUYA
Bóng đêm ru lá chập chờn
Rỉ ri con dế gẩy đờn mênh mang
Mười năm mới trở lại làng
Cũng là xất bất xang bang đã nhiều
Vườn trăng thơi thả cô liêu
Tựa lưng vào gốc vải thiều lâm li
Ở đây chẳng có sân si
Nghĩa là nặng nhọc tiếng chì khuất xa
Từ lâu vắng bóng của bà
Chỉ còn tiếng mẹ ơi à bao dung
Lỡ may đến bước đường cùng
Mồng tơi một ngọn thủy chung tìm về
Người yêu chẳng giữ câu thề
Tôi nâng vạt áo vân vê tần ngần
Lối đi theo bước chân trần
Vùi vào công việc vơi dần nhớ thương
Khuya rồi lành lạnh hơi sương
Ngày mai sẽ lại lên đường mưu sinh
Vườn khuya nấn ná một mình
Tắc kè thảng thốt vô tình gọi tôi.
HÒN VỌNG THÊ
Đồng xanh chưa đủ nuôi người
Chị tôi phiêu bạt phương trời Mã Lai
Lìa quê kiếm kế sinh nhai
Để chồng và đứa con trai ở nhà
Bần nông lạ lẫm người ta:
Vòi sen nước dội, bếp ga lửa vòng
Điều hòa nhiệt độ kín phòng
Bồn cầu láng bóng sạch bong thơm lừng!
Tháng lương lĩnh xiết bao mừng
Mồ hôi nước mắt đổi từng đồng xu
Quẩn quanh như thể giam tù
Ngậm ngùi gối ánh trăng lu bạn bầu
Hôm nao tóc mướt xanh màu
Ngoảnh đi ngoảnh lại mái đầu muối tiêu
Góp gom dành dụm tiền nhiều
Mong nhà thoát khỏi đói nghèo quanh năm
Nhớ quê, chẳng dám về thăm
Hiện lên khóe mắt đăm đăm mỏi mòn
Người chồng chăm sóc đứa con
Tháng năm chờ đợi hóa hòn Vọng thê.
2014
LÀM HY VỌNG MÌNH
Khi mà cảm xúc nhân lên
Thì luôn cảm thấy kề bên rỡ ràng
Dẫu đi xe máy cà tàng
Nắng soi lóng lánh hai hàng cây xanh
Hiểu là sự sống mỏng manh
Nỗi đau xoa dịu chữa lành nỗi đau
Bữa cơm dẫu chỉ cháo rau
Cũng từ lặn lộn đỏ au mặt trời
Giữa trưa nghe tiếng ru hời
Cuối chiều kèn cựa vãn vơi trật trầy
Sông là gương của áng mây
Áng mây bơi lội sum vầy trong sông
Tôi đi về phía mênh mông
Trầm kha bươn chải sẽ không hề gì
Nâng niu một đóa dã quỳ
Ánh vàng rực rỡ làm hy vọng mình.
24 – 6 – 2025
NGỒI GỠ TƠ TRỜI
Chỉ là lời nói vu vơ
Làm cho chùng cả lưới tơ nhện chiều
Không như ngọt lịm vải thiều
Quả cà độc dược làm thiêu đốt thèm
Cần gì quăng bụi bôi lem
Phát ngôn bất cẩn đi kèm rủi ro
Mắt môi đánh đắm con đò
Tổn thương suy nghĩ giày vò giá băng
Đàm tâm đối thoại vầng trăng
Ở trong lơ đãng cân bằng bạn – tôi
Gửi vào làn nước sông trôi
Thiên nhiên dìu dịu đãi bôi im lìm
Cách ngăn khỏi phải kiếm tìm
Vòng luân hồi nhớ con tim rụng rời
Nửa đêm ngồi gỡ tơ trời
Màn sương lạnh lẽo rối bời tâm tư.
Tháng 7 – 2025