Vài nét về tác giả:
Nguyễn Văn Song sinh năm 1974 tại Vân Điềm, Vân Hà, Đông Anh, Hà Nội. Tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà Nội khoa Ngữ văn năm 2000. Hiện anh là giáo viên trường THPT Phù Cừ – Hưng Yên, anh là Hội viên Hội Văn học – Nghệ thuật Hưng Yên.
Các tập thơ đã xuất bản:
- Đi từ phía cổng làng, (NXB Hội Nhà văn 2022).
- Mẹ và sen (NXB Hội Nhà văn 2022).
Các giải thưởng:
- Giải lục bát trăng vàng cuộc thi thơ lục bát Tổ quốc và đạo pháp 2018;
- Giải B (không có giải A) cuộc thi thơ của Báo Văn Nghệ – Hội Nhà văn Việt Nam 2019 – 2020;
- Giải Nhất cuộc thi thơ lục bát Quê hương và tình yêu của tập san Áo trắng 2020;
- Giải B cuộc thi thơ Làng Chùa – Thơ ca và nguồn cội năm 2025 và nhiều giải thưởng khác.
TIẾNG CUỐC NỬA ĐÊM
Giật mình tiếng cuốc nửa đêm
Hỏi lòng là thực hay miền chiêm bao
Bước lần trở dậy ra vào
Tiếng chim đã ở nơi nào cuốc ơi
Đồng xưa tiếng cuốc đầy vơi
Hè sang nắng lửa ngập trời như nung
Người đi gặt lúa cháy lưng
Cuốc kêu mất ổ nghẹn từng đêm sâu
Mẹ ta quần mảnh, áo nâu
Đêm khuya cặm cụi ngồi khâu dưới đèn
Tiếng chim cuốc cuốc ưu phiền
Ngón gầy khâu mãi chẳng liền năm canh
Tre làng nên lũy, nên thành
Thấy con chim cuốc hiền lành mà thương
Người làng quanh quẩn cà tương
Lòng như chim cuốc một phương quê nhà
Tháng năm bằn bặt nơi xa
Dấu xưa đã ngỡ như là khói mây
May còn tiếng cuốc đêm nay
Chợt nghe lòng đã đong đầy tiếng quê.
VỎ TRẤU
Xé thân từ hạt thóc làng
Có vài ba mảnh trấu vàng rụng rơi
Giữ gìn thơm thảo một đời
Thế gian vẫn vọng những lời đắng cay*
Nghiêng cong tựa mảnh trăng gầy
Thấm mồ hôi mẹ nhịp chày canh thâu
Sẩy sàng rồi sẽ đi đâu
Lại mong về với ruộng sâu ngấu bùn
Đồng xa đẫm hạt mưa phùn
Đã nghe đất cựa một vùng mạ non
Trấu là muôn mảnh thuyền con
Chở mùa đi mãi vẫn còn tươi xanh
Bao nhiêu vỏ trấu thơm lành
Lẫn trong sương khói mà thành dấu quê
Lần theo vỏ trấu tìm về
Gặp mình giữa những tỉnh mê phận người.
* Từ thành ngữ “Bôi tro, trát trấu”.
VỀ LẠY CÁNH ĐỒNG
Dăm ngày nghỉ Tết về quê
Cánh đồng vẫn gió bờ đê vẫn gầy
Cắm nhang trên mộ u thầy
Thấy lòng cháy đỏ những ngày đã xa
Lần tìm lại dấu chân ta
Lối quen chỉ thấy cỏ hoa rối bời
Cánh cò xa khuất chân trời
Dòng mương một bóng lặng ngồi dưới mưa
Bạn bè thuở nhỏ về chưa
Có nghe gốc rạ ngày xưa gọi thầm
Nẻo xa mấy cuộc thăng trầm
Có về nghe hạt cựa mầm đất đai?
Cánh đồng như mẹ oằn vai
Lặng thầm nuôi những rộng dài ước mơ
Bao phen giông bão phạc phờ
Dẫu ai quên nhớ vẫn chờ mùa sau
Dăm ngày có đáng gì đâu
Lại đi cho kịp chuyến tàu thời gian
Bờ đê cỏ lại xanh tràn
Chắp tay lạy cánh đồng làng … tôi đi…
RU TAY
Lặng ngồi tay nắm bàn tay
Khẽ ru mười ngón khô gầy đêm đông
Nắn sờ từng đốm chai phồng
Nghe mùa xa cũ xếp chồng thời gian
Bàn tay bấm những phím đàn
Nốt nào lỡ nhịp biển tràn sóng xô
Dây nào đứt giữa dại khờ
Mà nghe buốt lạnh sững sờ ngón tê
Bàn tay nuôi những đam mê
Ủ than hồng giữa trăm bề gió mưa
Nửa đời lửa đã bùng chưa
Mà nằm im lặng như vừa chiêm bao
Ngón nào thấp, ngón nào cao
Ngón nào vui sướng ngón nào khổ đau
Giờ nằm thiêm thiếp ru nhau
Đợi mai thức giấc gọi màu nắng lên.
MỘT PHÍA LÀNG TÔI
Làng tôi ở phía bờ sông
Lở bồi thành đục thành trong bao đời
Con sông như thể mẹ tôi
Phù sa lầm lụi dệt lời áo nâu
Làng tôi ở phía ruộng sâu
Ngàn năm bông lúa cúi đầu mà thơm
Đắng cay thành gạo thành cơm
Hồn người từ khói rạ rơm đượm đà
Làng tôi ở phía ông bà
Nén hương thắp đỏ nếp nhà đơn sơ
Cháu con bàn chuyện bây giờ
Thể nào cũng bảo người xưa nói rằng
Làng tôi ở phía tơ giăng
Bao nhiêu con nhện tình bằng nhớ thương
Bước chân cuối nẻo gió sương
Hồn quê một mảnh còn vương tơ làng.
N.V.S