THỜI GIAN TẨY XÓA
Buồn đã buồn thừa vơi cảm thức
Vui đã vui quen, cạn khó đầy
Gom đủ trăm năm tường hung hiểm
Thân sơ nào tâm khảm đậu bay
Đã thường hấp hổi cùng say đắm
Dễ đâu còn tha thiết tháng năm xa
Lý tưởng, tri âm thời gian tẩy xóa
Biết em còn vảng vất nhớ ta
Đến và đi bấy nhiêu mùa trăn trở
Tỏ bày sao hay dở tường tình
Thôi vướng bận nghĩa đời tha thiết
Dẫu vẫn buồn kề, vui khó ràng rinh
Tờ lịch treo tường lúc quên không bóc
Nhạt chén tình suông biết xuân qua
Nhan sắc nào đây còn phương nhớ
Hoặc nữa câu thơ nhuốm lệ sa.
CỔ THỤ TỰ THÂN
Rung lắc nhỏ to cây nhớ có mình
Sự cứng cỏi trong di truyền cốt cách
Mong chi chính danh, trường tồn muôn một
Nòi giống trời ban- bản thể bách tùng
Cao cả tháng năm quyến mây gió vào lòng
Cuốn sách trời khép trong lòng ngàn thuở
Cứng cáp, sần chai, già nua thiên cổ
Bạn với kiến ve, vẫn vũ chình ình
Đơn chiếc xum xuê tự tỏa cao xanh
Cột đỡ lũ dây leo công nhiên vượt mặt
Cưỡi cổ, đè đầu mượn tầm cây, bất chấp
Giá đỡ ngang nhiên thông dịch truyền đời
Mặc định tiểu nhân, bấu xấu cao ngời
Danh cốt tầm phơ, bách tùng thóa mạ
Rõ khinh khi – tuyên trời cao giá
Cổ thụ tự thân nuốt tủi giữa thanh thiên…
ĐÔI KHI
Đủ một đời cặm cụi kiếm miếng ăn
(Khó tránh vì miếng ăn lòng đời hôn bế)
Nô lê vì miếng ăn – miếng ăn nô lệ
Vục vặc hơn thua giam hãm, xót đời
Quanh quẩn đói no hơn kém đầy vơi
Nhìn không quá lũy tre làng bấu xấu
Sự hạn hẹp như vòng kim cổ đồng phong khó thấu
Khó thay nếp nhìn hết duỗi lại co
Nhận thức tầm nhìn, muôn thuở băn bo
Sự bi bích áo cơm giam tấm lòng trời bể
“Đánh nhau chia gạo chào ăn cơm” là thế
Con cháu, anh em mấy khác ai nào
Sự hơn kém gì đều lấy đó tự hào
Động lực làng, nối đời, dễ lòng hãnh diện
Áo ấm cơm no đã là vinh hiển
Bỏ quá đôi khi lòng dễ nhẹ lòng….
EM MÚA
Tay em múa người dưỡn cao
Cánh chim vỗ gió…anh nao náo lòng
Ôi em, nây nẩy ngực vồng
Lưng eo phô mấy đường cong hớp hồn
Yếm khăn mờ tỏ bông lơn
Nhip chân, đàn phách chập chờn, dại ngây
Em giang tay, cánh giang bay
Chiếu chèo thoát tục, phút giây tiên thần…
Màn buông, rơi tõm vũng trần
Da đen phấn bợt, đôi chân sức phèn
Gái quê em lại về em
Em à, đợ phút thần tiên, cũng là….
BUỒN VUI TRÀ XUỴT
Ruộng đất mấy mươi, đẳng điền. Hoán vũ hô phong
Ý thức bóc lột thất thần không ngoảnh mặt
Không lỗ cắm dùi ngẩn ngơ lang bạt
Tồn tại dạt trôi chợ bến lao đao
Đổi nghiệp học đít lê – nhẵn chẳng dễ lê
Tư cách bán trà rong: ớ ơ trà xít
Quốc túy quốc hồn bơ vơ lỉnh núp
Chuýt miệng hít hà…uống vội bán mau
Ai lỡ lời: bán nước. Chữa mau:
Chị vôi: nước trà – trà xít, trà xít
Từ ban mai tới rõ khuya, văng vật
Nuôi đủ bốn con ăn học và vợ, và chồng….
Tay bồng nghiệp nhà – bốn năm thứ phí long rong
Đóng đủ như vắt chanh, không thể thiếu
Đóng đủ – anh nhiên; thiếu – là hất đổ
Lệ phí hè, lệ phố, lệ…lệ sa
Buồn vui trà rong; ẵm tích – nghiệp nhà
Hằng sản – hằng tâm, quốc hồn quốc túy
Văn minh vỉa hè cò cưa hữu sự
Lỉnh núp sinh tồn: trà xít ớ ơ….