KHẮC KHOẢI HOÀNG HÔN
Hoàng hôn ở phía cánh đồng
Có làn khói mỏng chạy rông khắp chiều
Cho tôi tìm lại cánh diều
Tuổi thơ đánh mất những điều ước mơ
Hoàng hôn ở phía sương mờ
Có ai vẫn đợi, vẫn chờ ban mai
Cho tôi gom sợi nắng phai
Ôm chiều tròn giấc hình hài quê hương
Hoàng hôn ở phía nhớ thương
Có ai đứng đợi cuối đường mùa đông
“Tôi về gột lại cánh đồng
Trong mùi rơm rạ thơm nồng cỏ hoa”
Hoàng hôn ở phía quê nhà
Có người vẫn đợi phố xa trở về
Tôi lần hồi với đam mê
Câu thơ nhuộm cả vị quê nhọc nhằn
Hoàng hôn ở phía vai oằn
Giọt mồ hôi mẹ vẫn lăn vào đời
Cho tôi thương lấy cuộc người
Giữa gian nan chắt nụ cười bình yên.
THỊ TRẤN CŨ MỘT CHIỀU XUÂN
Phố phố nghiêng nghiêng chiều quán chợ
Hoàng hôn Thị trấn nắng phai màu
Những mái hiên tôn đua bán gió
Bán cả hàng rong đặc tiếng rao.
Mùi quán hàng ai nghe nao nức
Nhớ bữa cơm chiều dáng mẹ quê
Ngồi chăm khói bếp bay thơm phức
Thơm những ngày xưa gọi ta về
Phố phố nghiêng nghiêng chiều phai nhạt
Nhạt nắng con đường vòng lối quen
Thị trấn bao năm đang dần thoát
Bóng những căn nhà nép lán hiên
Sân ga ai ngóng chiều về muộn
Mỗi chuyến tàu đi lại nhớ đầy
Trông khuôn cửa khóa, nan sắt lạnh
Thao thiết vẹt mòn những đường ray.
Vườn cũ Thạch Lam người có ghé
Có nghe lòng văn trở bên đời
Thương những mảnh đời xuôi nhân thế
Trăm năm tần tảo, thắt cuộc người.
Phố phố chiều xuân nghe vời vợi
Nghiêng nghiêng lối nhỏ dốc ta về
Mùa xuân đang chín trên nhành phố
Riêng “bóng Hoàng Lan” vẫn hẹn thề.
GỬI ĐỒNG MINH*
Người trách tôi, sao bán hết mùa thu
Chẳng để lại cho ai kia một nửa
Lỡ mai người ấy về mùa thu không còn nữa
Sẽ lạnh lòng giăng mắc trời lập đông
Tôi xót lắm nhưng đành phải... dằn lòng
Biết làm sao, áo cơm đời vẫn khó
Mùa thu qua đây như nuốt từng lọn gió
Nghe trăng suông ăn rỗng cả triền sương.
Thắt lòng tôi khi còn chút phấn hương
Đơm lên mùa lúc nắng chiều chưa tắt
Tôi vẫn nhớ lời người... và chiu chắt
Những đong đầy, những giọt mùa thơm thơm
Tôi rao bán mùa thu cũng rất buồn
Người có hay trăm nỗi niềm nghiêng lá
Người có biết tôi vay tình thiên hạ?
Nên rao bán mùa thu - trả cho đời.
Nếu mai mốt người về trong nắng tươi
Hẳn mùa thu thơm đời, tôi vẫn khát...
Vẫn giữ dành cho em lối đi về không lạc
Dẫu đông phong, sương giá vẫn ấm nồng.
___________
Chú thích: *Đồng Minh là biệt danh của một người con gái.
GỬI HOA CÚC VÀNG
Anh giờ đứng lặng nơi đầu gió
còn em phiêu bạt mấy chân trời
thu về hương nổi trên lòng ngõ
chợt dáng mây xa tím phía đời
Anh biết... mùa này giờ có lẽ,
nơi em vùng nắng chảy vàng tươi
thu như bức hoạ ai vừa vẽ
em nhặt heo may tết nụ cười
Là thu, là thu cho anh nhớ
là những hương vương, những guộc gầy
là những xuyến xao em ùa vỡ
thuở tim mình ấm một vòng tay
Anh thấy trong anh ôi, lúc này...
mùa thu tiết nhựa một đời cây
vàng rưng vàng rưng trong muôn sắc
ơi, Hoa Cúc Vàng anh đắm say
Anh giờ tĩnh lặng nơi đầu gió
nhìn dáng mây trôi những nẻo ngày
em hãy giòn hơn màu nắng nỏ
cho anh mừng... nhắn mộng heo may.
NHÀ TÔI Ở PHÍA MÙA THU CŨ
Mùa thu thơm hương từ quả thị
Cô Tấm đi về qua ngõ nhà
Mùi hương rắc vào cơn gió nhẹ
Hứng giọt khuyên rơi mấy đậm đà
Lấm tấm mái nâu từng hạt nắng
Nắng trong như mật nhỏ vàng mơ
Mùa thu ngọt lắm và thơm lắm
Thơm những bàn tay tuổi dại khờ.
Tôi ngóng bà về theo chiều chợ
Háu mắt tầm trưa …được tấm quà
Mùa thu vừa chín bên vườn Rạ
Mùi ổi găng thơm chim đến tha.
Những mùa thu đi và thu đến
Thương những mùa thu em với tôi
Vầng trăng chín mọng chờ trên bến
Đâu hay trăng hoá con thuyền trôi.
Gói lại mùa thu từng ký ức
Tôi đem về ghép những vần thơ
Những đêm buồn quá không ngủ được
Cơ man lòng tôi nhớ ngày xưa.
Ngày xưa như là trong cổ tích
Cổ tích mùa thu cô Tấm hiền
Em bước sang nhà chiều sương lạnh
Mơ mãi lòng tôi một tấm duyên.
Giấc mơ mùa thu đem cầm cố
Bởi kiếp thơ tôi kể cũng buồn
Bà theo mây trắng về viễn xứ
Thương bóng cha ngồi dưới hoàng hôn.
Nhà tôi ở phía mùa thu cũ
Nhìn lá vàng rơi đầy lối thưa
Cô Tấm ngày xưa không về nữa
Khép chiều cánh cổng để gió đưa.
N.H.T