Sâu và Hoang
Cong vút lửa hoàng hôn
ngọn cỏ khát khao một lần ra biển thực hiện điều trăn trở
cột mốc vô hồn
chẳng nhận ra dù nghe và thấy tồi tệ
Ngọn sóng lộn mình đi xa
ai?
tựa hòn đá trơ trụi
đón nhận bàn tay vầm vầm thô cộc
lằng lặng
quên
Cánh đồng đầu vụ che đậy bằng mùa đông
lạnh gì hơn xác lúa
mây hóp bụng
người cắt cơn
Từ đồng bằng trườn lên nóc đá
ôi tiếng hét vươn ra thành phố
Hòn sỏi lặn xuống đáy
cơn hoảng ngậy mùi
vực sâu
trống vắng
Vê lên gò sọ rỗng
gót chiều quanh quẩn thành điên
hồn tối hơn ngôn ngữ
bay
Rơi...!!!
17/3/2021
Nguyệt thực
Bắt đầu một viền lam
vung ra bởi hòn sỏi sần sùi
bên cánh đồng không màu mặt trời
thằng bé mơ màng rít thuốc
Lượt lần xòe khói phật qua đuôi mắt
giọt nước đọng hình váng trăng
kìa chiếc môi nhạt khô
len lén ngậm mùi lúa non ngào ngậy
Một giờ
tán gạo già chờ trăng rịn đỏ
bóng cây tì lưng em dường bộ xương hao hốc
Hai giờ
côn trùng rít inh cát bỏng
loang thẫm thân phận cỏ mềm
Ba giờ
trăng run bóng lửa
không viền lam mơ võng
không dấu chân vịn đồng.
Cỏ bông trắng
Giữa cánh đồng ngấn sương chăng lưới
tinh mơ hoang hoang rợp kín
chiếc bóng yếu mềm giã mịn tiếng gà
nhọc mơ vòm trú
cuồng buồn không mẹ ngủ quên sống cổ
cha văng bật ở đâu?
ông bà lịm khoảnh đồi nào?
ngày mai vẫn co tròn góc bếp rền khói
nghẹn nằm cuống họng
đời này đứng trước mắt trăng
mỗi vụn vàng nén chồng họ tộc
hình như bông trắng dọi mình tôi.
Nến đỏ
Đi thật khẽ
lung mơ
âm thanh người thân chói quá
không nghe bầy đóm lửa hát gì
những thỏi trăng chất vàng canh hai u ám
ai thoạt mờ trên tay lưỡi dao
hốt hoảng sau tàng lá mịn màng
Ở khóm mây chi chít người ngồi vây khói lạnh
chẳng buồn ngọn nến xa
tháng 3 kéo đôi mắt tôi lầm lũi
con trăn sọc ngóc cao thắp sáng
chưa kịp nghĩ mình đứng cạnh bên
hong ấm cơn đau tướt đầy thân thể
Tôi co gập trong sấm chớp
ánh nến quyện màu cỏ may
lần này thôi, thiếp im đừng phản kháng
vô tri đi như sỏi đá
cánh buồm mai căng tiếp hành trình
Cơn gió đồng Bắc Sơn mươn mướt
nhìn đời như Cẩm Tú
căn phòng tối cũng buồn như tôi nhớ mẹ...
Ngôi nhà cũ
Tiếng nứt rạn bóng hình mở đất
vùi sương, gục bùn
giật qua tuổi tác
tàn hoa, đệm cỏ
khao khát tổ tiên hiện ánh trăng
ướm mỗi kẽ chân đen đốm
một mơ thôi nôi
cuộn trùm váng rêu chân ngói rụi mờ
Họ không còn
ai dời di khuất chìm rễ cội
nơi này mới quá
biêng biếc khói hương vòng xoắn?
Quỳnh Hoa chợt nở
man miên sương muối thềm trời
lặng im nối đuôi im lặng
sao xa nhiều thế?
N.N