LỜI HỨA CỦA CÂY NHÃN
Cây nhãn trong vườn năm nay được mùa nên ra trái sum xuê. Cậu bé với tay hái vài quả ở dưới cành thấp, bóc lớp vỏ mỏng rồi bỏ vào miệng, xuýt xoa, “Chà, vừa mọng nước vừa ngọt, lại thơm nữa chứ!” Cái hạt được cậu bé tiện tay vung lên và ném đi xa, trúng cột hàng rào và nảy xuống ven đường bê tông. Hạt Nhãn lúc này đã khô ráo hơn, bắt đầu cảm nhận được ánh nắng ấm áp xung quanh mình, mọi thứ thật thoải mái và dễ chịu. Chợt Hạt Nhãn nghe gần bên tai mình có tiếng nói:
– Cậu cứ nằm yên ở đây thì rồi cậu sẽ hỏng, mục nát và thế là hết đời mà chưa được tận hưởng thế giới này tốt đẹp ra sao đâu, Hạt Nhãn bé nhỏ ạ.
– Ai vừa lên tiếng đó? Cậu là ai?
– Tôi là Bồ Công Anh bên vệ cỏ ven đường này, cậu chưa nhú mầm nên chắc chưa thấy được tôi đâu.
– Đúng vậy, tôi mới chỉ cảm nhận được không khí ấm áp bên ngoài, nó hoàn toàn khác với khi được bao bọc bên trong quả. Nó dễ chịu lắm và tôi tưởng là chỉ có vậy thôi chứ?
– Ha ha. Không đâu – Bồ Công Anh cười và đáp lời. – Rồi cậu sẽ thấy đủ các màu sắc của thiên nhiên tươi đẹp và hương thơm của cây cỏ hoa lá, thanh âm của chim chóc tự do bay lượn, thấy cả đất trời và cả màu của chính cậu nữa. Cậu sẽ thấy rõ khi nào cậu nảy mầm và mọc rễ để bắt đầu một cuộc sống thực sự. Cậu cũng sẽ ra trái như nơi mà cậu từng ở vậy.
– Ồ… Bên ngoài đẹp như vậy sao? Khi nào thì tôi mới có được những thứ đó nhỉ?
– Khi nào đủ điều kiện! Nhưng ít nhất thì mặt đường bê tông này không phải là nơi cậu có thể đâm rễ và có dinh dưỡng cho cậu sống đâu. Trước hết cậu cần đến nơi nào đó có đủ đất và nước đã.
– Ôi… Nhưng tôi không thể tự đi được, chẳng lẽ tôi phải chấp nhận nằm đây rồi vài tuần nữa sẽ chết đi sao? – Hạt Nhãn hoang mang – Bồ Công Anh thân mến, cậu có cách nào giúp tôi không?
– Ừm… để xem nào… A! Chim Chích Bông! – Bồ Công Anh cất tiếng gọi – Chích Bông ơi!
Một chú chim chích bông đang bay ngang qua chợt nghe tiếng gọi liền sà xuống, đáp lời:
– Chào Bồ Công Anh, hôm nay trông cậu thật xinh xắn với bông hoa mới nở này đấy. Cậu cần tôi giúp gì không?
– Cảm ơn Chích Bông, Hạt Nhãn trên đường bê tông kia muốn trở thành cây, cậu giúp bạn ấy đến một vùng đất thích hợp được chứ?
– Chân tôi hơi nhỏ để có thể mang Hạt Nhãn đi xa, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, cứ tin ở tôi nhé.
– Cảm ơn Bồ Công Anh, cảm ơn Chích Bông nhé. – Hạt Nhãn mừng rỡ.
– Không có gì. Nhưng cậu phải hứa khi trở thành cây rồi thì phải làm thật nhiều việc giúp đời đấy nhé. – Bồ Công Anh nói.
– Tôi là một cái cây thì sẽ làm được điều gì có ích nhỉ?
– Chỉ cần cậu thực sự muốn thì khi đó tự cậu sẽ có câu trả lời. Tạm biệt.
– Tôi đồng ý. Tạm biệt nhé, Bồ Công Anh tốt bụng.
Chích Bông kẹp chặt Hạt Nhãn bằng bàn chân nhỏ xíu của mình rồi bay lên. Cứ bay được một quãng là nó phải dừng lại nghỉ cho đỡ mỏi. Hạt Nhãn lên tiếng hỏi bạn:
– Cậu ổn chứ Chích Bông? Cậu sẽ đưa tôi đến nơi nào thế?
– Tôi nghỉ một chút sẽ đỡ mỏi thôi, chúng ta đến khu Đồng Vắng nhé, ở đó mà có một cái cây có tán lá to mọc lên thì tuyệt đấy.
– Đến khu Đồng Vắng có xa không hả Chích Bông?
– Qua Bãi Đá thì sẽ đến, cũng xa đấy, nhưng ở đó người ta cần đến cậu. Đi thôi nào.
Chích Bông lại quắp chặt Hạt Nhãn và tung cánh, nhưng lần này thì Chích Bông đã quá mỏi nên các ngón chân cứ lỏng dần. Hạt Nhãn cũng cảm nhận được Chích Bông đang căng mình lên để Hạt Nhãn khỏi bị rơi nên nó cảm động lắm. Khi bay qua Bãi Đá, Chích Bông mỏi rời rã nên không giữ được Hạt Nhãn nữa. Tuột khỏi chân của Chích Bông, Hạt Nhãn rơi từ trên cao xuống và nảy đi mất. Chích Bông hụt hẫng, bay lượn xung quanh chỗ vừa làm rơi Hạt Nhãn kiếm tìm và cất tiếng gọi nhưng không nghe thấy bạn trả lời. Phía đằng trước mây đen đang dần kéo về cùng với tiếng sấm ầm ì. Chích Bông đã thấm mệt mà vẫn chưa tìm thấy Hạt Nhãn đâu. “Phải tìm cho được cậu ấy trước khi trời mưa,” Chích Bông nghĩ vậy rồi bay đến chỗ khe nước chảy uống cho đỡ khát. Chút nước mát lạnh làm Chích Bông cảm thấy khỏe khoắn và nhanh lấy lại sức hơn. Đang chuẩn bị bay lên thì nó nghe thấy hình như có ai đó gọi tên mình:
– Chích Bông ơi, cậu ở đâu? Chích Bông…
“Đúng là Hạt Nhãn rồi,” Chích Bông vội vàng đáp lại:
– Hạt Nhãn, cậu ở đâu thế?
– Ôi Chích Bông… Tôi ở đây, trong cái gì chảy qua người ấy, nó man mát…
Chích Bông bật cười khi nghe Hạt Nhãn miêu tả, “ừ thì cậu ấy đã nhìn thấy gì đâu, nhưng cái gì man mát chảy qua người cậu ấy thì có lẽ là nước, ta cứ đi theo dòng nước này xem sao.” Đi men theo dòng chảy một đoạn, quả nhiên Chích Bông thấy Hạt Nhãn đang nằm dưới khe nước, nó reo lên vui mừng:
– A, cậu đây rồi, bị bắn đi xa thế này cơ à? Cậu có bị đau hay trầy xước gì không? Tôi lo cho cậu quá.
– Xin lỗi vì để cậu phải lo lắng, tôi không sao.
– Để tôi đưa cậu lên bờ đã rồi chúng ta vừa đi vừa nói chuyện kẻo trời sắp mưa rồi. – Chích Bông lại quắp Hạt Nhãn bay đi.
Qua Bãi Đá, khu Đồng Vắng hiện ra trước mặt với con đường đất đỏ kéo dài, hai bên lối đi cỏ mọc um tùm bởi người ta đã không còn canh tác nữa.
– Con đường này chưa hề có bóng cây to nào cả, chà… một nơi quá hợp lí cho cây nhãn to trong tương lai tỏa bóng. Nếu cậu sống ở đây thì không chỉ mang lại bóng mát cho người đi đường mà chim chóc cũng có thêm một mái ấm an toàn để xây tổ đấy. – Chích Bông giải thích – Tôi sẽ để cậu xuống chỗ kia, nó có đủ ánh sáng và độ ẩm. Mai này cậu lớn lên cũng không làm cản trở việc đi lại của con người.
– Cảm ơn Chích Bông, khi nào có dịp nhớ ghé qua đây thăm tôi nhé.
– Nhất định rồi, cậu ở đây nhớ giữ lời hứa đấy nhé.
– Tôi hứa, tạm biệt Chích Bông thân yêu.
– Chúc cậu may mắn, tôi đi đây.
Chích Bông bay đi không lâu sau thì mưa trút xuống. Cơn mưa kéo dài đến vài ngày, tưới tẩm cho vạn vật bằng những giọt nước tinh khiết mát lành sau những ngày nắng gắt. Hạt Nhãn bắt đầu cảm thấy bên trong mình có điều gì đó đang âm thầm chuyển biến. Nó kiên nhẫn chờ đợi. Rồi một sáng đẹp trời, chiếc mầm xanh nhú lên từ Hạt Nhãn. Nó vui mừng thích thú khi thấy cả đất trời bừng sáng trong không gian ngập tràn sức sống. Cỏ cây có màu xanh lá, vài chú chuồn chuồn kim nhỏ xíu đang chơi đùa, những bông hoa dại đủ màu sắc đẹp mắt, giọt sương long lanh trên đầu ngọn cỏ, bầu trời trong vắt và cao rộng bao la,… “Đẹp quá!” Hạt Nhãn thốt lên và bắt đầu hít thở không khí tinh khôi của ngày mới. Nó ngạc nhiên khi thấy một điều kì diệu, vào ban ngày lá mầm của nó hít vào khí cacbonic và thở ra khí oxy. “Vậy thì mình sẽ cao lớn thật nhanh để tạo ra nhiều oxy cho không khí ở đây thêm trong lành,” Hạt Nhãn tự nhủ.
Và cứ thế, Cây Nhãn lớn lên cùng với cành lá cũng mỗi lúc một nhiều thêm. Rồi nó bắt đầu cho những quả nhãn mọng nước ngọt thơm như trước kia mẹ nó đã từng làm vậy. Những con ong đến lấy mật, làm tổ. Một vài chú chim bắt đầu đến xây nhà. Gia đình nhà dơi có thêm chút thức ăn mà không lo bị xua đuổi. Người qua đường giữa cái nắng gắt có một chỗ trú chân chốc lát. Cây Nhãn vui vẻ che chở cho những sinh vật đang nương nhờ bên nó, nhẹ nhàng mang gió đến quạt mát cho người đỡ phần nào mỏi mệt. Nó làm tất cả những điều ấy bằng một tấm lòng thật chân thành.
Xung quanh nó bắt đầu có thêm những cây nhãn nhỏ mọc lên, cây nào cũng mang trong mình một lời hứa truyền theo từ lúc còn là hạt. Những quả nhãn của nó cũng được người ta mang đi xa. Nó vui vẻ nghĩ đến ở một nơi nào đó sẽ có những hạt nhãn bắt đầu nảy mầm, rồi sẽ có thêm nhiều loài khác được chở che. Màu xanh sẽ phủ khắp để không khí thêm tươi mát. Ai nấy đều cảm nhận được tấm lòng thơm thảo của cây và vị ngon khó tả khi nước từ cùi nhãn đang thấm đều nơi đầu lưỡi.
“Cảm ơn Bồ Công Anh, cảm ơn Chích Bông, nhờ có hai bạn mà cuộc sống này của tôi thêm ý nghĩa.” Cây Nhãn luôn nhớ về hai bạn tốt bụng và lời hứa làm nhiều việc có ích ngày nào mà giờ đây mỗi hạt nhãn từ nó khi sinh ra đều mang theo và lan truyền đi mãi.
T.C