EM – DẢI LỤA TÍM GIỮA THÀNH PHỐ KHÔNG NGỦ
Em
bước qua Phố Cổ
như một vệt trầm tím
sót lại
giữa dòng người vội
và tiếng còi xe chưa từng biết dịu dàng là gì
Có người nhìn em
bằng con mắt của quá khứ
– bảo rằng:
“Tràng An đấy…
ngày xưa con gái không nói to ngoài đường”
– Em cười:
nhẹ như sương sớm Hồ Tây
nhưng ánh mắt
có vết xước
của những đêm đội mưa đi tìm đồng đội chưa về
Áo dài tím của em
không chỉ là màu thương
đó là màu kiên cường
của những mùa gió chướng
thổi vào tim mà không làm rối một sợi tóc
Em viết thư tình
bằng mực tím
lên vỏ đạn rỗng
gửi đi giữa rừng Trường Sơn
và tin rằng
tình yêu
không cần hoa hồng
chỉ cần giữ được tên nhau qua những cơn bão lịch sử…
Nhiều năm sau
ai đó tìm lại ký ức
thấy em
vẫn đi giữa Hà Nội
tà áo dài tím bay sau lưng
như một lời thề
chưa từng phai!
Và rồi
em cũng tìm được một bàn tay
che chở
Và hiểu…
em vẫn dịu dàng như sớm mai Hồ Gươm
mà trong tim
có thể là một dải Trường Sơn
đang ngủ yên…
Ôi, màu tím kiên trung!
(TT – sáng 26/7/2025)
BÃO LÒNG
Ngoài hiên mưa dội, nước tràn qua cửa
Lũ trắng đồng như xóa lối quê xưa
Em ngồi đếm những ngày xa vắng quá
Lặng nghe lòng thổn thức giữa chiều mưa…
Anh rất gần mà không sao chạm tới
Giữa bão giông em lặng lẽ một mình
Nghe tim thắt những nhịp buồn se sắt
Em chông chênh giữa bão lũ mưa giông
Có những lúc đêm về không ngủ được
Lòng chênh chao, áo gối ướt ưu phiền
Chén cơm nguội, lời ru xưa cũng nhạt
Nhà thiếu anh vắng cả một bình yên
Em vẫn đợi giữa bão giông, mưa lũ
Giữ một niềm son sắt chẳng đổi thay
Chỉ mong sao trời qua cơn giận dữ
Anh trở về căn nhà nhỏ chiều nay!
(TT – Ngày mưa bão 22/7/2025)
HỮU XẠ TỰ NHIÊN HƯƠNG
Em không nói về mình nơi phố cổ
Chỉ lặng thầm như sương phủ Hồ Tây
Áo dài tím khẽ bay trong gió sớm
Một bóng hình như thoảng nét mây bay…
Thu Hà Nội chở hồn em yên ả
Gót chân qua từng phiến lá rơi vàng
Mỗi nhịp bước là một vần thơ dịu
Giữa phố quen hương nhẹ vẫn ngân vang
Ai đó nói, thế gian nhiều đố kỵ
Trước tài hoa thường dễ lắm gièm pha
Nhưng ánh mắt em hiền như ngọn gió
Vẫn bao dung dù bão nổi phong ba
Tà áo tím dáng xưa bên Tháp Rùa
Đoan trang quá giữa chiều thu cổ tích
Tình trong sáng, em trao Anh tha thiết
Nhà thơ yêu, tài đức một niềm tin!
Không cần phô hương lành em tự tỏa
Như hoa nhài trắng nở dưới trăng khuya
Giữa nhân thế, em là câu thơ nhẹ
Vẫn âm thầm lay động trái tim kia
Hữu xạ đấy chẳng lời hoa mỹ
Chỉ chân tình và nét đẹp tinh khôi
Giữa cuộc sống, em như làn mây tím
Lặng lẽ thôi… mà tỏa sáng cả ánh trời!
(TT – Thu Hà Thành 24/7/2025)