HỚN HỞ GIÊNG HAI
Rét chút mưa giăng rộn màu giêng
Dư giọt lạnh thúc mầm chồi nảy biếc
Chỏ lối người xa tìm về xum họp
Sóng sánh câu cười, xổng xểnh lòng giêng
Những mỗi tình xưa chợt thúc, lung liêng
Lời ân ái buông xao hồn mọc cánh
Bỗ bã chút đẹp lòng đâu nỡ trách
Trai gái khoe tươi ngập ngó phong lưu
Cảm khát xuân, cây cỏ lả lơi
Đằm thắm nồng nàn cửa lòng cởi mở
Từng má, từng môi, từng tim thắm đỏ
Hớn hở giêng hai đủ cửa mơ màng…
TRÔNG CỨ THỜI GIAN
Em giả đò buồn muốn ghé đến giải xui
Anh cũng đang buồn, nói và làm đều chán
Chẳn ham thích gì, tâm tư dần cạn
Đẹp tốt phôi phai, trái phải ngỡ giả cầy
Mọi giá trị đời, xấu tốt đổi thay
Tự trọng, dự danh tự thân tuột giá
Người còn giả, sao biết thực hư lòng dạ
Đức độ, tài năng phù phép tà ma
Công trạng, hy sinh cống hiến bão hòa
Giàu có bất minh, công huân chao đảo
Tử tế, nghĩa nhân xuống xề bát nháo
Mọi giá trị đời khi trắng khi đen
Sang có thể sang, hèn chợt lại hèn
Khó biết các giá trị tự thân cao giá
Trông chứ thời gian có khi ngã ngựa
Viên độ sang hèn chờ đến hồi sau..
SỰ GIẢ
Không biết từ đâu và tự bao giờ
Sống giả vào đời – cuộc đời thành giả
Gió nói, giả cười đồng phong giải trá
Ngàn vạn trang thơ sự giả đóng vai
Sự giả nhập lòng, ai có bảo ai
Giả và giả – tự thân bắt phải thế
Sự giả đối nhân và thành bản thể
Giả – hội chứng đời – giả quý giả yêu
Mực thước chân kinh – sau trước đảo chiều
Giả trá tim đen nhuốm thành màu đỏ
Quân tử tiểu nhân đổi đời cung số
Cuộc sống hai mề, thiêng mạt sự thiêng
Sự giả trùm đời tâm đức chung chiêng
Thời là thế, múa may muôn vẻ
Giải khéo nhập thần giả thành không giả
Sự giả lên đời sáng giá đứng ngôi
Giả đức vua – thay sáng ngôi trời
Sống hai ba mặt, giả trang đâu lòng tử tế
Khó nói hèn sang, thực hư, tráo quẻ
Ôm em trong tay có thể đã hai lòng…
TRONG KIẾP NHÂN LUÂN
Trong kiếp nhân luân dễ tủi nhục lầm trời
Nước mắt ba phần tư trái đất
Anh bất lực và loài người bất lực
Đã ngỡ ta ra trong chính nước mắt mình
Đủ tường nhọc nhằn – tăm tối – nhục vinh
Hèn hạ – cao sang – hiền lương – độc ác
Sướng khổ, đói no áo cơm tối mặt
Người và con – con và người biến ảo hồ mơ
Anh một đời lo tồn tại ngu ngơ
Đủ kinh hãi đâu đúng sai, đâu công đâu tội
Giữ mình như giữ lửa, ai đời cứu rỗi
Người làm khổ người, ma quỷ xoán ngôi
Nhận thức chậm mau đâu dễ thấu đời
Tự bóc mẽ và thời gian bóc mẽ
Bị giải thiêng và tự giải thiêng cả khi độn thổ
Đâu quý đâu sang đốc giống bày sàng
Thời gian lật lá – khó qua mặt thời gian
Công chính, công tâm, ông thời gian định giá
Kiếp người mong manh tình yêu mong manh quá
May còn câu thơ biết tự khóc mình…
KÍNH CHIẾU YÊU
Lắng lại lòng để em được là em
Chung thủy tự thân hay chi pha tạp
Tự lớn tên đẹp đời, tâm cách
Luôn bình tâm tự đẹp nát cổ trang
Không nói mà như tuyên ngôn không dễ trái ngang
Lòng trong sáng không gì hổ thẹn
Đẹp anh, đẹp em, đẹp trong sự đẹp
Không dễ chung chiêng, ta luôn được là ta
Ăn vụng, nằm hoang ám ảnh xấu nhà
Sự thậm thụt, tự gian mình cắc cớ
Điều tiếng bủa vây mấy đời xấu hổ
Lối cũ gia phong, ám muội không mình
Đời tự mang dị tật vô hình hoặc hữu hình
Luôn e sợ, khẽ khàng từng bước đi, hơi thở
Sự gian tà gì, tự bắt bài muôn thuở
Tự thẹn mình – đâu cũng kính chiếu yêu…
GIẢ KHÔNG ĐỜI
Tôi ngẫm tôi chẳng sống dễ bao giờ
Cơm ái ngặt nghèo, ngày đêm bòn nhặt
Tự làm tự ăn – bát cơm bát nước mắt
“Cơ hàn thiết thân” – sao “há miệng chờ sung”
Chỉ khi mình đói mới hiểu người sự đói lòng
Mình khốn khổ mới hiểu đời khốn khó
“Bất cố liêm sỉ” bất tri chờ cửa
Tự trọng – dự danh – mất giá – hội chứng hèn
Dằng dặc tháng năm bật bã ngày quên
Vui phút chốc âu lo nhiều cấp tập
Thất bát áo cơm – nhân luân phản trắc
Nghiệt ngã ngày đêm, căng tựa dây đàn
Không hiểu tại đâu lòng dạ bất an
Giấu mình khóc – hãi hùng “đâu cũng địch”
Ngủ một mắt – mắt canh chừng cảnh giác
Sống mà như không sống – giả không đời
Rợn ngợp ngủ khì: yên – loạn – loạn – yên
Loạn nhân tâm – sợ hơn giặc cướp
Vào mỗi nhà – lũ thò lò rình rập
Mũ nỉ che tai – thế giới khác, chờ chờ…